Vũ Thi
Người rách việc là người hay nghĩ, mà cũng phải thôi, kẻ khó
thường hay ngẫm ngợi, so sánh! Sự đời mỗi ngày mở ra như một trang vở mới, có
kẻ nhìn vào đó tối sẫm như bức vách, có người như buổi sáng tinh mơ, nhưng
chung quy tất cả chúng ta đều suy ngẫm. Một ngày mới thì chưa tới, chưa qua,
song chúng ta đều bắt đầu đặt vào đó biết bao nhiêu hoài niệm, trái phải và tất
cả chúng ta đều phải bước tới một ngày. Chỉ
có vậy, một ngày là 24 giờ chẳng kém, nó cứ lững thững đi qua đời kẻ khó và chạy
biến qua mọi cuộc vui.
Người
ta so sánh thời gian của nhau để tìm ra khác biệt vui buồn, sướng khổ nên thời
gian nhiều khi cứ như kẻ vô loài ác độc, nó như cái thước, như quan tòa cho mọi
suy ngẫm trên đời! Người ta mầy mò, dòm dõi nó cứ như là của lạ mà thực sự thì
có gì là lạ lắm đâu, thật giản dị, buổi sáng có ánh mặt trời, về chiều có bóng
đêm đó là hai cực của một ngày trôi nổi, song con người ta vẫn cứ là suy ngẫm
mà tất cả có ai bỏ một giờ nào trong ngày đâu, họ tận dụng thời gian như ăn quả
dừa: nước uống, cùi ăn, vỏ làm gáo, có lẽ cõi đời thật tuyệt diệu nên loài
người thường hay kêu ca về nó! Có thể chúng ta là thành tinh của loài khỉ nên
hay thường tò mò tinh quái như vậy, chúng ta cứ sống mà giày vò, dằn vặt nhau
cho đủ hai bốn giờ trong ngày, chẳng sót phút nào mà ngơi, mà nghỉ, mà suy, mà
ngẫm.

Thời
gian cứ căng thẳng như sợi dây đàn, mà tiếng kêu là loài người tri kỷ. Họ sống
trong thời gian và kêu ca về nó, có lẽ loài người khổ hơn cây cỏ vì thiên nhiên
có than vãn gì đâu, người ta chiêm ngưỡng nó, song không học được điều gì ở nó,
có lẽ chỉ có Lão Tử là người duy nhất thoát khỏi muộn phiền, tự hòa mình vào
thiên nhiên không thiệt hơn, đừng phải trái. Mà ngẫm cho cùng, chúng ta có làm
được điều gì hơn đâu!
Triết lý, để làm gì?
Khi ta bế tắc tư tưởng, chân thật công nhận rằng những kiến thức
và phương pháp suy luận của ta không cho phép ta sống, tư duy và hành động khớp
với khao khát làm người của ta, ngoài vô vàn cách ứng xử khác, ta có thể:
Khi ta bế tắc tư tưởng, chân thật công nhận rằng những kiến thức
và phương pháp suy luận của ta không cho phép ta sống, tư duy và hành động khớp
với khao khát làm người của ta, ngoài vô vàn cách ứng xử khác, ta có thể:
a)
Tiếp tục sống, tư duy và hành động như cũ vì, dù sao, ta cũng sống được, không
đến nỗi nào
b)
Lột áo cũ, khoác áo mới, một tấm áo coi lành lặn đẹp đẽ hơn nhưng cũng hàm hồ
không thua gì. Điều ấy luôn luôn khả thi bằng ngôn ngữ.
c)
Đi tới cùng bế tắc của chính mình. Nếu không giải quyết được nó, ta ôm nó xuống
suối vàng, để lại ở đời chỉ một câu hỏi. Câu hỏi của một con người. Đích thực.
Có gì nhục đâu?
Nếu
ta tưởng ta đã tìm ra một phần của giải pháp, ít nhất là cho riêng mình, thì cứ
viết đi, chẳng cần trích cao nhân nào cả: họ đã là một phần của ta và ta đã
phải “vượt” họ để nên mình.
Thế
thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét