Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Đoản Khúc cho người tình

ĐOẢN KHÚC CUỐI
Ngày... tháng... năm...
Em,
Ngoài trời đang rực nắng. Mùa Hạ đã qua rồi. Những tia nắng nóng bỏng phủ kín không gian nơi đây. Tôi lại bỏ dở việc đang làm, nhìn ra ngoài trời để thấy góc phố, hàng cây, và mây trời ... Khoảng không gian quen thuộc của Tôi mỗi ngày, quen thuộc đến nỗi khi nhắm mắt, Tôi cũng hình dung ra được. Cũng như hình bóng của Em đã in vào tâm trí Tôi.
Đã lâu lắm, Tôi không muốn viết thêm một lá thư nào cho Em. Điều đó không có nghĩa là tình cảm của Tôi đối với Em bị giảm đi, mà chỉ có nghĩa là Tôi đang trốn tránh điều gì đó. Như Tôi đã nói với Em, có nhiều việc Tôi không bao giờ phân tích để hiểu lý do tại sao. Nhưng có nhiều sự việc chẳng cần phải phân tích, Tôi cũng hiểu rõ được. Như tình cảm Tôi dành cho Em. Vẫn tràn đầy, vẫn ấm áp khi nhớ tới. Vẫn là bờ bến để Tôi tìm về để nghỉ ngơi.
Hôm nay ngồi nghe bài nhạc "Đành quên sao", tự dưng một ý nghĩ rất lạ đến với Tôi. Hai phương trời, hai thế giới khác nhau, không biết giữa hai ta, ai là người quên Em nhỉ? Nếu đã quên, dù có nghe bao nhiêu lời nhạc cũng chả làm gì khác hơn được. Nếu vẫn nhớ, lời nhạc lại gợi thêm bao xót xa. Cuối cùng thì cũng chỉ là trái tim đau thôi, Em ạ. Tôi bật cười khi nhớ đến người ta thường nhắc đến "thú đau thương". Có lẽ Tôi và Em đều là người lãng mạn nên thấm thía được điều này, phải không Em ?
Em,
Giây phút hiện tại là quan trọng nhất đó em. Và có điều rất thật là Tôi đang nhớ Em. Nỗi nhớ không mạnh mẽ như sóng biển để làm thổn thức trái tim. Nhưng lại nhẹ nhàng, êm ả và rất sâu. Như từng nhịp đập của trái tim Tôi, hoà vào giòng máu đi khắp châu thân.
Gửi cho Em một chút nắng vàng trong chiều Thu đỏ, với muôn vàn màu sắc khác nhau của đời sống, của tình yêu... mà chỉ có những trái tim nhạy cảm mới hiểu được. Và đó cũng là sợi giây liên kết Tôi và Em, không bao giờ mất đi- Em nhé ...

ngày... thàng... năm
Em,
Cơn mưa kéo về thành phố nhỏ suốt ngày nay. Tôi ngồi nhìn từng hạt mưa rơi rơi, lắng nghe tiếng vi vu của gió bao quanh. Từng cơn lốc xoáy tròn cuốn theo những chiếc lá, xoay theo từng giọt mưa. Tôi chợt nhớ đến câu hát quen thuộc của một nhạc sĩ nào đó: "đời là những phong ba, ta là chiếc lá ... " và lại nghĩ xem tình cảm và quan hệ của mình giờ đang ở đâu, hay là cũng như chiếc lá tả tơi theo gió, theo mưa, theo cơn bão giông của đất trời. Có phải là tình cảm luôn cần vun xới, cũng như cây cỏ phải có nước, ánh sáng ... mới sống mạnh khoẻ, và cho đời những bóng mát, phải không Em?
Bóng tối trải dần trên ngày. Tôi vẫn ngồi, muốn viết nhiều lắm nhưng lại không viết được. Hình như tâm trí đã đặc quánh lại như bóng tối ngoài kia. Mỗi lần mưa về, bao nhiêu kỷ niệm - có những kỷ niệm đã lâu lắm rồi và cũng có những kỷ niệm gần đây trộn lẫn - lại về trong Tôi. Đã có bao nhiêu cơn mưa đi qua đời, và mỗi cơn mưa lại đem đến cho Tôi  bao niềm xúc cảm.
Em,
Tự dưng Tôi muốn đi ra ngoài kia, để giọt mưa thấm vào tóc, vào từng phần của thân thể. Tôi sẽ giơ tay ra, xem sẽ giữ lại được bao nhiêu giọt mưa để gửi về em... đừng buồn khi Tôi không còn lại gì để gửi cho Em, vì những giọt mưa đã vuột mất trên tay, hoà vào với cơn mưa của đất trời ...
 Tôi gửi Em vài câu thơ  đã viết, như là một món quà cho Em trong ngày mưa gió hôm nay, mong Em đón nhận và giữ lại, Em nhé ...


ngày... thàng... năm
Em,
Khi mà những tiếng động của một ngày chìm dần, là lúc mà tôi lại trở về với góc trời tiêng của tôi. Đã bao nhiêu ngày, tôi chưa viết thêm được lá thư nào. Những bận rộn của đời sống cứ bám lấy tôi, tôi ngồi xuống mới viết được vài chữ lại phải đứng lên làm một việc gì đó, thế là lá thư không bao giờ xong được. Có rất nhiều chuyện muốn kể cho Em nghe, nhưng lại không biết phải bắt đầu như thế nào. Phải chi tôi có thể bắt đầu bằng hai chữ " Ngày xưa ..." hay " Lâu lắm rồi ..." như trong các truyện cổ tích thường hay đọc lúc nhỏ. Lúc đó, đời sống rất đơn giản, cũng như các nhân vật trong truyện chia ra làm hai phía: một bên thiện, một bên ác. Sau cùng, người tốt luôn được an lành, hạnh phúc và người ác luôn phải trả giá cho việc làm xấu của mình. Chỉ là như vậy. Không có nhiều rắc rối như khi lớn lên, hiểu ra là sự việc nào cũng đều có hai mặt, không dễ mà mình nhìn rõ được. Mắt thấy, tai nghe cũng chưa chắc đúng.
Không hiểu sao tôi lại viết vớ vẩn rồi. - Cũng không biết là muốn nói gì với Em, chỉ là muốn chia sẻ cùng Em những suy nghĩ của mình. Nãy giờ viết cho Em mà tôi nói quá nhiều về mình, chưa hỏi thăm Em ngày hôm nay em có gì vui không? Tôi hy vọng là còn được nghe giọng nói và tiếng cười của Em rộn ràng mãi mãi. (chứ không phải là cặp chân mày chau lại đâu đó!)
Em,
Giọt nắng của mùa Hạ đã nhạt dần, hình như trong không gian đang từ từ chuyển mùa đó Em. Tôi mong đợi mùa Thu đến, để tận hưởng không khí mát dịu và nét đẹp rất trữ tình của mùa Thu. Đã có ai nói với Em là em cũng lãng mạn, trữ tình và êm ả như mùa Thu sắp đến hay không? Nên Tôi  luôn mong đợi Em, và cả hai hình ảnh Em và mùa Thu luôn có một chỗ đứng thật đặc biệt trong tim Tôi
Gửi đến Em vài suy nghĩ của mình  ngày hôm nay, để Em biết rằng tôi luôn nghĩ tới Em, thật nhiều ...
ngày... thàng... năm
Em,
Lại một buổi chiều mùa Hạ về qua. Tôi ngồi đây, trong những lúc mệt mỏi và chán nản nhất, viết ra cũng là một cách giải tỏa bao ẩn ức đó Em. Chắc có lẽ Em đọc mãi những lá thư tôi viết cũng đã nhàm chán rồi...
Những cụm mây xanh trắng trên bầu trời thật đẹp. Nếu chỉ nhìn qua khung cửa sổ, và với sự tưởng tượng của tôi, ngòai kia là một thế giới thật đẹp. Nhưng khi tôi bước ra, cái nóng hừng hực của mùa hè như thiêu đốt cả vạn vật bao phủ Và tôi hiểu ra được một điều: có những lúc chỉ nên đứng xa xa nhìn vào một sự việc hay sự vật nào đó, đừng tiến lại gần sẽ mất đi bao điều thơ mộng mà mình dệt nên trong trí. Cũng như tình cảm tôi dành cho Em, có những điều chỉ nên để ở xa và không bao giờ cho Em biết nhiều hơn. Khi nói ra rồi, chân tình đẹp đẽ xây dựng bao lâu nay sẽ mất đi, không bao giờ tìm lại được. Biết vậy, nhưng cảm giác của tôi bây giờ thật xúc động, và làm cho trái tim tôi bồi hồi. Có ai mà không mong muốn tìm được một tri âm trong đời hả Em?
Em,
Tự dưng tôi thấy thật buồn và mong có Em ở đây để chia sẻ. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra, Em nhỉ?
Gửi đến Em suy nghĩ vớ vẩn của tôi trong chiều hôm nay, rất thật... mong Em luôn vui ở phương trời xa đó...
Gửi  đến em với tất cả những gì tôi có...

ngày... thàng... năm
Em,
Tháng 9 đã qua. Những ngày nóng bỏng của mùa Hạ cũng nhạt dần, chờ đợi một mùa Thu êm ả đến. Từ mấy hôm nay, buổi tối tôi thường đi ra ngoài để nhìn ánh trăng ngày một đẹp hơn, và nhớ về bao nhiêu mùa Trung Thu đã qua đi. Bao nhiêu thay đổi của đời sống không làm cho ánh trăng nhạt đi, vẫn mãi đem đến cho người đời một ánh sáng dịu dàng, êm ả. Trí óc tôi chợt nhớ về những câu chuyện đã đọc từ lâu, về huyền thoại của chị Hằng Nga, chú Cuội và cây đa. Thấy cõi lòng êm dịu như khi còn thơ ấu, mong mỏi từng ngày để đến tết Trung Thu, nhìn đủ loại đèn lồng, đèn kéo quân, đèn các con thú nhỏ ... chung quanh, bên tai vang vọng lời hát của bài ca "Tết Trung Thu...", và nh
ất là chờ đợi để ăn miếng bánh dẻo, bánh nướng cùng với ly trà thơm ngát mùi hoa sen, hoa lài. Đời sống thật tươi đep, phải không Em, nếu mình biết đón nhận nó với tâm tình thơ dại ?
Hãy chia sẻ cùng tôi nhé Em. Hãy tìm một chỗ thật yên tịnh mỗi tối, và tìm về với ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ trần gian. Tôi biết là Em sẽ thích và dễ chịu hơn. Hãy quên đi những ràng buộc, những rắc rối âu lo để trở về với chính mình, dù chỉ trong giây phút.
Em,
Một ngày lại sắp qua. Từng giọt nắng chớp tắt trong một khung cảnh thật tĩnh lặng chung quanh. Tôi sửa soạn đi về, vui mừng vì mình đã tận hưởng thêm được một ngày nữa trong đời sống.
Gửi đến Em những nôn nức, chờ đợi (như thời trẻ nhỏ) của một mùa Trung Thu sắp đến thật vui tươi và ý nghĩa.


ngày... thàng... năm
Em,
Mùa Thu đã về rồi đó Em. Tôi  chợt thảng thốt nhận ra là ngày tháng trôi qua nhanh quá, khi vạt nắng nóng bỏng thay bằng con nắng dìu dịu, khi làn gió chung quanh đã mang theo chút lạnh phủ vào không gian trên đường  Tôi  đi về. Tháng 10 đã tới rồi. Trên cành, lá cây đã bắt đầu thay màu và lác đác rụng rơi khi cơn gió thổi qua. Tôi chợt nghĩ đến liên hệ của mình, có còn nóng bỏng như mùa Hạ hay đã ươm chút lạnh giá của mùa Thu đang về. Tôi không biết, và tôi sợ khi nghĩ đến một ngày nào đó, mình đi lướt qua mặt nhau trên một con đường, và không còn nhìn thấy nhau. Buồn quá hở Em? Chỉ nghĩ tới mà tôi đã chịu không nổi. Nhưng cuộc sống đầy dẫy những thay đổi. Có nhiều việc mình muốn níu kéo cũng không được, và cứ để mặc theo giòng đời trôi. Tôi hy vọng mình sẽ không có ngày đó, phải không Em ? Cho tôi biết là Em cũng đồng ý với tôi, Em nhé.
Em,
Buổi chiều sắp hết. Giọt nắng cuối cùng của ngày luôn là những tia nắng đẹp nhất. Tôi thích không khí của một ngày tàn, sự im lặng mang một ý nghĩa thật riêng biệt. Như là nụ cười hài lòng của một người khi thấy mình đã hoàn thành mọi việc trong ngày một cách tốt đẹp. Như là ánh mắt của chúng ta nhìn nhau trong tình thương mến khi chia sẻ niềm riêng cho nhau, giúp nhau có đời sống tươi đẹp hơn ...
Gửi đến Em những thay đổi của đất trời vào Thu, sắc màu của ánh sáng, bóng tối, chiếc lá trên cành ... nhưng có một điều không thay đổi là tình cảm của tôi dành cho Em, mà tôi biết rất rõ ... vì tôi vẫn nhớ Em luôn ...

ngày... thàng... năm
Em,
Đêm đang từ từ đến với tôi, trong một khung cảnh thật tĩnh lặng. Tôi ngồi đây, hoà vào sự bình an của đêm. Em có biết là tôi yêu đêm lắm không, và luôn mơ đến những đêm thức trắng, đi cùng với người yêu qua những con đường, góc phố, tận hưởng không khí dịu mát của đêm, nghe rõ từng nhịp chân bước, từng nhịp đập thầm thì của con tim. Tôi lãng mạn quá hở? Nói đi, sao lại nhìn tôi cười và lắc đầu vậy.
Có một điều tôi  luôn thắc mắc, không biết đêm là một mở đầu hay là một chấm dứt. Tôi  cứ suy nghĩ hoài về điều đó, và vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Có lẽ như thế lại tốt hơn đó Em, vì nếu tôi tìm ra, tôi  sẽ không còn yêu đêm nữa. Cũng giống như tôi chưa bao giờ hiểu rõ về Em. Có khi tôi nghĩ tôi đã hiểu, rồi tôi lại nghi ngờ. Vì thế tôi vẫn yêu em dù đôi khi tôi không rõ em đang nghĩ gì. tôi biết là em sẽ nói: "lại vớ vẩn rồi”- nhưng vớ vẩn rất ... dễ thương ...phải không? ". Tôi hy vọng là hình ảnh tôi trong Em luôn dễ thương mãi mãi.
Em,
Gửi cho Em không khí dịu mát và lời thì thầm của đêm để ru Em vào giấc ngủ thật say, cho những cơn mộng của Em ngập tràn hạnh phúc, vui tươi ... và hình bóng tôi luôn thấp thoáng đâu đó, Em nhé ...

ngày... thàng... năm
Em,
Một tuần lại sắp hết. Những ngày cuối của tuần luôn là những ngày làm việc chán nản nhất, đúng không Em? Tôi ngồi nhìn qua khung cửa sổ, cảm nhận được thời gian đang từ từ, chầm chậm trôi qua trên những hàng cây, trên khoảng không gian quen thuộc của tôi.  Và có lẽ giờ này Em cũng đang ngồi để tính toán sẽ làm gì cho cuối tuần sắp tới. Không biết Em có nhớ tới tôi và gửi lời chúc một cuối tuần an vui? Tôi sẽ không nhắc Em đâu. Và tôi cũng không buồn khi Em quên mất điều đó. Vì tôi nghĩ “ hình như Em là mẫu người rất dễ quên- nhất là quên nghĩ đến tôi”. Cứ để cho mọi việc đến theo lẽ tự nhiên đi, nhé Em. Tôi lại nhớ tới lời Em nói, con người rắc rối quá, nhưng mình đã làm người đành phải theo những luật lệ rất con người đó, Em à!
Em,
Tôi viết thư ngày càng tệ. Có quá nhiều điều muốn nói mà khi viết lại không nói ra được. Tôi mong Em sẽ hiểu tôi muốn nói gì, những lời mà tôi không viết ra, bằng vào tấm lòng thanh khiết và trái tim nhạy cảm của Em.
Gửi đến Em sợi nắng chiều nay, cùng những sắc màu rạng rỡ của chiều Thu, làm cho Em thêm tươi vui khi nhìn thấy, Em nhé ... và nhớ nở nụ cười ... vì tôi  yêu nụ cười của Em biết bao ...


ngày... thàng... năm
Em,
Trời đất nơi đây đang bốc cháy, những tia nắng xuyên qua không gian chiếu xuống như bàn tay khổng lồ của những con quái vật rình rập để chụp bắt con người. Hàng cây đứng im, không có một chút gió nào thổi qua.
Hình như cả tuần nay, tôi không làm một câu thơ nào, và cũng không viết được giòng chữ nào cả. Tâm trí cứ vẩn vơ quanh những vụn vặt của đời thường. Khi mà người ta trở về với thực tế đời sống, cơn mộng cũng biến tan đi. Đôi khi, tôi cứ ngồi nhớ lại những hình ảnh cũ, những tháng ngày qua. Có phải khi người ta nhìn nhiều về quá khứ cũng có nghĩa là người ta đã già, phải không em ?
Em,
Tôi đưa ly nước lạnh lên môi. Dòng nước mát làm cho tôi dễ chịu hơn. Chợt nghĩ về Em. Giờ này đang làm gì. Say sưa với phím đàn hay cũng đang ngồi nhìn ra ngoài trời mà mơ mộng vớ vẩn. Và tôi chợt ví Em như ly nước mát này. Làm dịu đi cơn nóng hừng hực của ngày hè dài đăng đẳng. Mang tươi vui vào đời sống qua giọng nói, tiếng cười rất đặc biệt của riêng Em. Hình ảnh Em lại rực sáng trong tôi. Làm cho tôi mỉm cười hạnh phúc.
Gửi đến Em niềm nhớ của ngày hôm nay, nóng bỏng như đất trời ngoài kia nhé ...


Ngày... tháng... năm...
Em,
Hôm nay tôi nhìn lên tờ lịch trên tường. Tháng 9 đã qua và mùa Hạ cũng sắp hết. Sự nóng bỏng của đất trời cũng đang thay đổi dần. Mấy sáng nay, khi Tôi đi ra trước sân nhà, Tôi đã cảm được khí trời hơi lạnh ùa vào trên da thịt. Tôi thích không khí của những buổi sáng giao mùa này, có một chút gì thật êm ả gieo vào hồn làm cho mình thoải mái. Tôi lại nghĩ tới em giờ này đang làm gì? Tôi hy vọng là Em cũng đang ngắm nhìn trời và có cùng một cảm nghĩ như Tôi. Tôi sẽ không bao giờ hỏi vì có nhiều điều cứ để cho tự nhiên thì hay hơn. Biết đâu khi nói ra sẽ làm mình thất vọng. Hy vọng luôn làm đẹp cho đời sống, phải không Em ?
Em,
Một cuối tuần dài sắp tới. Đúng ra Tôi sẽ vui lắm vì đây là ngày nghỉ đẹp nhất trong năm, với mùa Thu đang từ từ rộn ràng bước tới.
Buổi chiều sắp tàn. Một ngày sắp hết. Tiếng động chìm dần cho những xôn xao của đời sống dịu đi. Nhưng nỗi nhớ của Tôi vẫn tràn đầy, không dứt ... về Em ...
Gửi cho Em khí trời dịu mát của buổi giao mùa, và Tôi mong Em có một cuối tuần thật vui, Em nhé ...


ngày... thàng... năm
Em,
Mấy đêm rồi, mất ngủ. Có lẽ vì sau chuyến đi chơi giờ giấc thay đổi, có lẽ vì tâm trí có quá nhiều điều suy nghĩ, có lẽ vì  đang chờ đợi điều gì đó... hay có lẽ chỉ vì muốn dành thêm thời gian để nhớ về Em. Nằm nghe từng âm thanh vang trong bóng đêm cũng có sự thú vị riêng của nó. Trong đêm, từng kỷ niệm ngày nào lại lướt qua tâm trí Tôi. Tôi gom góp từng mảnh, từng mảnh và sau cùng tất cả lại làm thành một bóng hình: chính là Em. Em thấy không, Em đối với Tôi quan trọng đến dường nào. Nghĩ cho cùng, vui, buồn, giận hờn, yêu ghét... những cảm xúc của một con người làm cho đời sống thêm màu sắc, phải không Em?
Em,
Những cơn mưa ngâu trong huyền thọai đã qua đi, và giờ đây chỉ còn lại nuối tiếc. Tiếc vì ta xa nhau quá, tiếc vì Tôi đã không làm gì tốt hơn cho Em, tiếc vì đời là những chia ly không như mình mong ước...
Gửi đến Em mảnh nắng chiều còn vướng lại trên hàng cây, cũng như Tôi luôn ước là con nắng quấn quýt theo Em mỗi ngày trong đời, không bao giờ biến mất...




ngày... thàng... năm
Em,
Tôi lại trở về sau một chuyến rong chơi cuối mùa xuân. Mỗi lần đi chơi về, tôi lại có những cảm xúc thật mâu thuẫn, vui buồn trộn lẫn nhau. Tôi thấm thía được chữ "sinh ly" sau chuyến đi gặp Em. Hình như mỗi lần đi về, tôi để lại nơi “phương trời đó” một phần của mảnh hồn tôi. Nên dần dần, mảnh hồn tôi rách nát, tan hoang. Nhưng tôi vẫn đi. Có lẽ ngày nào mảnh hồn tôi bị nát hết, cũng là lúc tôi xuôi tay ngã xuống đi vào vòng tử sinh đó Em.
Tôi buồn hơn trước đó rất nhiều vì tình cảm sau cùng cũng chắng giữ lại được gì. Tôi học được cách che giấu cảm xúc của mình từ sau ngày đó. Câu tôi thường nghe nói: "ai hơi đâu mà giận người dưng... "nhưng thật sự có người dưng nào làm cho mình buồn được hả Em, chỉ có những người mình yêu thương mới làm cho mình đau khổ được thôi. Sự ray rứt của trái tim rồi cũng quen dần. Khi tôi nghe ai nói "đã quen rồi...", chỉ là 3 chữ nhưng chứa đựng thật nhiều, tôi thầm cầu nguyện cho người đó được bình an và vui vẻ, vì tôi đã trải qua những cảm xúc đó và mong tìm được người chia sẻ. Tôi chưa bao giờ nói điều đó với Em vì tôi sợ làm cho Em buồn theo tôi. Khi yêu thương, người này lo lắng cho người kia nhiều lắm, dù không nói ra, phải không Em?
Em,
Tôi cứ hay vớ vẩn, đến lúc viết cũng không bỏ được tật đó. Em lại nhìn tôi cười hay khó chịu đây nhỉ?... Mong là Em sẽ mỉm cười nhé Em... để tôi luôn an lòng là Em đang vui...
Gửi cho Em cơn gió làm dịu mát những ngày nóng bức này, và một cuối tuần thật vui, Em nhé... vì tôi luôn nhớ Em... Ừ mà sao tự nhiên tôi thèm nhìn thấy nụ cười và ánh mắt đa tình của Em quá!!!
ngày... thàng... năm
Thật đúng vậy, Em vẫn mãi là người yêu ngự trị trong mắt tôi. Ðã bao lần nói tiếng yêu Em, nhưng có lẽ chẳng đủ để tôi diễn tả hết được những nỗi thương nhớ, yêu dấu nơi tim tôi dành cho Em. Mùa tình yêu đến, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tôi được Em yêu. Tình Em như giòng máu hồng, nồng cháy chảy về tim; cho từng nhịp đập hơi thở trở nên ấm áp lạ thường. Và cũng để thấy rằng Em là của tôi, và tôi là của Em. Tôi không biết chán thì thầm nói mãi lời yêu Em. Và tôi sung sướng mỗi khi nghe Em nói " Yêu nhiều lắm nghen!" phát xuất từ môi Em.
Ta yêu nhau từ bao giờ nhỉ và tại sao tôi lại yêu Em, yêu Em nhiều đến thế? Tôi chỉ mỉm cười và tự nói: "Ừ ta còn nợ tình nhau". Em là những nỗi buồn, vui, không tên chập chờn ẩn hiện theo ngày tháng. Đã nhiều lần mình giận dỗi nhau, nhưng lại huề một cách nhanh chóng, vì nơi Em còn có nhiều cái đáng yêu hơn đáng giận.
Yêu Em, tôi trở thành thi sĩ lúc nào không biết. Tôi ngồi tựa cửa mộng mơ, để rồi tự thêu dệt tình yêu chúng ta trên trang giấy mỗi ngày, và từng đêm về, tôi mơ mình biến thành con mèo bé nhỏ cuộn tròn nằm im trong vòng tay em, thích du dương bên tiếng ru ngot. Ngào. Ôi...tình yêu, tình tôi yêu Em.
Tình yêu là một thứ tình mà tất cả, hầu như con người cần phải có nơi thế gian nầỵ Nó chứa đựng một sức mạnh thật mảnh liệt và có thể biến đổi con người một cách nhanh chóng không thể ngờ được. Có biết bao nhiêu nhạc sĩ, ca sĩ, thi sĩ, văn nhân đã viết và nói về chủ đề tình yêu, thế mà nó vẫn thu hút và vẫn là chủ đề chính của cuộc sống một cách lạ kỳ và hấp dẫn.
Mùa Valentine, ngày của các đôi tình nhân trao nhau những đóa hồng thắm tuyệt đẹp, để chứng tỏ tình yêu của họ vẫn mãi nồng nàn và tuyệt đẹp. Riêng tôi, tôi chỉ muốn một nụ hôn nơi Em. Một nụ hôn đã một lần làm tôi điên đảo, lịm ngất ... thật dịu dàng, êm ái, như những nốt nhạc mà Em viết. trầm lắng trong trái tim dại khờ một đời yêu Em tha thiết.
Viết cho ngày valentine 2006

Ngày... thàng... năm
Khuùc töï tình cho em
Tôi không tìm được lý do chính đáng nào để viết cho em. Không có một ý tưởng mới lạ huyễn hoặc riêng tặng em. Nhưng Tôi muốn cho em biết rằng đời sống bỗng nhiên vô nghĩa lắm nếu không có em trong trí tưởng mình, trong ngăn tim rất riêng của đời đang như chiều muộn vàng khô ngày tháng. Tôi viết cho em khúc tự tình này, như mỗi đêm rồi sẽ có em trong đời, khoảnh chăn mềm thơm ngon mùi da, mùi hơi thở em thoảng hơi ấm nồng nàn. Có những đêm trong đời chưa muốn qua mau, như đợi chờ bước chân em đến, nhẹ dấu chân chim mượt mà trên bờ biển vắng đời Tôi. Có phải thế không em? Em có bao giờ nghĩ đến Tôi như Tôi đang nghĩ đến em trong lúc này??? Đời như vạt lụa tươi ôm thân em dáng ngọc. Giọt nắng trên cao nhảy múa điệu vũ nghê thường lung linh khe lá. Thời gian của phút giây thần thoại, đóa Ngọc Lan nở tình cờ một sáng Tết năm nào.
Tôi gửi đến em một lời ước thật thà trong tim. Ngày có tàn vơi, nhưng tình yêu của Tôi muôn đời vẫn thế- vẫn là tia nắng ấm trải đầy đoạn đường dài còn lại của đời sống chúng ta.
Đời sống thì lắm trắc trở chông gai. Trái tim người cũng nhiều ngăn riêng, nhưng tình yêu chân thật thì chỉ có một đối tượng mà thôi.
Ước gì những ngày tháng còn lại trong đời sống chúng ta, mình cầm tay nhau qua mọi nẻo đường. Em hãy tựa vào vai Tôi khi đời thấm mệt, hãy khóc đôi khi dẫu tủi hờn.
Ngày mai, trên con đường đầy nắng, ta hãy cùng đi suốt đoạn đường đời ....  nhé em!
Tôi nhớ em nhiều lắm!

ngày... thàng... năm
Em Yêu Dấu,
Tình yêu như chiếc bóng ẩn hiện đùa giỡn bên em, đôi khi tưởng chừng như có nhau, nhưng đôi khi cảm thấy xa vời và rất mong manh. Yêu nhau là lẽ thường tình, nhưng đến với nhau, trói buộc nhau, trong thế kỷ hiện đại này thật khó, bỡi lẽ ai ai cũng có thể tự chủ cho cuộc sống của mình.
Làm sao biết lắng nghe, biết im lặng, biết nhường nhịn mỗi khi đối phương bực tức, hoặc làm sao thông hiểu, chia sẻ hết những nỗi khó khăn trong cuộc sống hàng ngày? Cuộc sống, việc làm càng ngày càng trở nên khó khăn, con người từ từ biến thành cái máy lúc nào không hay, những áp lực của công việc, biến tánh tình con người trở nên trầm lặng, hoặc khô cằn . Cho nên xây dựng duy trì một mái ấm gia đình thật khó, và tan vỡ rất dễ.
Ðiều tốt đẹp nhất là hãy cố gắng đối xử, xem nhau như thưở ban đầu, để cùng nhau chia sẻ chìu chuộng, tôn kính phải không Em?



ngày... thàng... năm
Em Yêu Dấu,
Thế là một năm đã trôi qua, một năm của nhiều yêu thương, nhớ nhung, giận hờn, để biết rằng tình chúng ta vẫn nồng nàn, say đắm, những cơn đau, sự trống vắng vẫn rình rập chiếm ngự vào tâm hồn Tôi, những thử thách vẫn mãi chất chồng, nhưng Em biết không, tình yêu Em đã cho Tôi có nghị lực vượt qua những khó khăn ấỵ
Cuộc đời, tình yêu như những áng mây trôi, những giông tố thăng trầm, đã làm thay đổi biết bao số phận của con người? Trong đó có Tôi, những thăng trầm ấm đã tạo cho Tôi cứng rắn và trưởng thành thêm hơn. Đôi khi những mệt mỏi, khó khăn đã làm cho tinh thần của Tôi chùng xuống và muốn buông xuôi tất cả, nếu không có Em, không có tình yêu của Em, chắc có lẽ Tôi sẽ không đứng vững, Em thấy mảnh lực tình yêu mầu nhiệm không?
Những sóng gió của tình yêu đôi lúc cũng làm Tôi chán nản không ít, nhưng cũng không vì thế mà hết yêu nhau và xa nhau đúng không Em? Vì thế, Tôi lúc nào cũng ao ước Em mãi yêu thương Tôi như ngày đầu ta gặp. Những kỷ niệm vui buồn là sức mạnh vun đắp tình yêu của chúng ta. Những giòng nước mắt chia sẻ niềm đau, cũng đã làm chúng ta yêu nhau thêm hơn phải thế không Em?
Em,
Trông một nụ cười từ ở nơi Em, để cho lòng Tôi ấm lại, trông vòng tay ấm nồng để cảm thấy hạnh phúc dâng tràn. Những ngày trống vắng, u buồn sẽ tan dần để nhường chỗ cho những thương yêu, nồng cháy.
Nàng xuân của muôn loài về đây thêm một lần nữa, trông thật duyên dáng, mượt mà bên những cánh hoa mai vàng rực rở, những mầm non đầy nhựa sống bỗng trổi dậy xanh tươi, như thầm tô điểm thêm nét đẹp của mùa xuân.
Mùa xuân người người chúc nhau, trao nhau những điều may mắn, riêng Tôi, Tôi cầu chúc Em- yêu Tôi nhiều thêm nửa, để Tôi còn có thêm nghị lực chờ đợi, và tin tưởng nơi tình yêu của em.


ngày... thàng... năm
Em Yêu Dấu,
Tình yêu như chiếc bóng ẩn hiện đùa giỡn bên Tôi, đôi khi tưởng chừng như có nhau, nhưng đôi khi cảm thấy xa vời và rất mong manh. Yêu nhau là lẽ thường tình, nhưng đến với nhau, trói buộc nhau, trong thế kỷ hiện đại này thật khó, bỡi lẽ ai ai cũng có thể tự chủ cho cuộc sống của mình.
Làm sao biết lắng nghe, biết im lặng, biết nhường nhịn mỗi khi đối phương bực tức, hoặc làm sao thông hiểu, chia sẻ hết những nỗi khó khăn trong cuộc sống hàng ngày? Cuộc sống, việc làm càng ngày càng trở nên khó khăn, con người từ từ biến thành cái máy lúc nào không hay, những áp lực của công việc, biến tánh tình con người trở nên trầm lặng, hoặc khô cằn. Cho nên xây dựng duy trì một mái ấm gia đình thật khó, và tan vỡ rất dễ.
Ðiều tốt đẹp nhất là hãy cố gắng đối xử, xem nhau như thưở ban đầu, để cùng nhau chia sẻ chìu chuộng, tôn kính phải không Em?
Một lần nào có nhau, để tưởng chừng lạc mất đi những yêu thương, và rồi tìm đến nhau, cho thấy rằng tình vẫn còn đó, nhưng có một điều chúng ta biết rằng, mình không thể đến gần nhau hơn, vì sao? vì đâu? có phải chăng? tình chỉ đẹp khi còn dang dỡ? Ðời mất vui khi đã vẹn câu thề? Thôi thì xin yêu thương mãi còn trong nhau, cho đến một lúc nào đó không còn bến đợi, không còn những vấn vương? Ðó là lúc chúng mình biết rằng, chúng ta đã thật sự đã mất nhau.


ngày... thàng... năm
Em Yêu Dấu,
Những hạt mưa sa tháng tư, bầu trời thật ảm đạm, có phải chăng là những cảnh tượng chia ly, buồn bã của biết bao nhiêu cặp tình nhân, gia đình,phải lìa xa những thân thương của mình đang có, để đánh đổi một cuộc sống mới, một con đường tươi sáng hơn?
Biệt ly, chia cách đều chất chứa những đau buồn mất mác trong tâm hồn của mỗi chúng ta. Tôi muốn nuốt cạn đi những niềm đau ấy, quên đi những mong nhớ, nhưng tất cả đều không dễ như chúng ta nghĩ. Làm sao chúng ta tránh được những buồn phiền trong cuộc sống này hở Em? Tôi vẫn chờ đợi, và vẫn tự dối lòng mình là Em sẽ mãi bên Tôi, sẽ là bến bờ hạnh phúc, để Tôi có đủ nghị lực bước đến, nhưng sao Tôi cảm thấy nó nghìn trùng xa cách.
Tháng tư buồn như đêm ba mươi, tình yêu giữa chúng ta như những chiếc thuyền con trôi mãi giữa muôn trùng sóng gió. Tôi ngậm ngùi thương cho số phận mình.
Em yêu, tâm hồn Tôi tím lịm, thân xác Tôi rã rời, chỉ muốn thả trôi theo mệnh số … những kỷ niệm xưa lại chầm chậm quay về bên Tôi, Em lại về bên Tôi ….


ngày... thàng... năm
Em yêu dấu,
Từ những tiếng yêu, như lời mời gọi kết  hợp hai tâm hồn lạc lõng đến gần nhau, để lắng nghe, chia sẻ những hơi thở, nhịp đập của con tim, chắc hẳn đã che lấp đi một phần nào của sự trống vắng trong cuộc sống buồn tẻ này Em nhỉ.
Từ mỗi buổi sáng với những tiếng chim ca bên song cửa, Tôi cảm thấy mùa xuân như đang tiến dần đến chúng ta. Những hạt mưa đầu mùa cũng đã bắt đầu rơi hạt như đang lột trần những thảm cỏ khô cằn, và mang lại màu xanh tươi với những bông hoa đủ sắc hương cho loài người. Và cũng như Em, từ những nụ hôn đã lột đi những khô héo, buồn phiền trên gương mặt em, những cái nhìn âu yếm, những nụ cười chia sẻ tạo nên một hạnh phúc mãnh liệt. Bên Em, Tôi quên hết tất cả những mệt nhọc của cuộc sống.
Em,
Những nỗi buồn vẫn cứ mãi vây quanh bên Tôi, có phải chăng vì không có Em bên cạnh? Những cơn nắng thiêu đốt, khiến vạn vật trở nên khô cằn, vàng võ, nứt nẽ, tiếng ve kêu thật buồn bã, làm Tôi nhớ Em thật nhiều, có xa nhau mới cảm nhận được sự cô đơn và cần có nhaụ Những nỗi nhớ miên man làm tim Tôi se thắt lại, có bao giờ Em cảm nhận được những nỗi nhớ vô tận xâm chiếm vào tâm hồn, và Em ao ước có Tôi bên cạnh?
Tình buồn trong mắt Tôi, từng giọt lệ rơi xót xa trong đêm với giấc ngủ trăn trở mong cho đêm qua mau, vì sao Em biết không? Chỉ duy nhất một điều: là Tôi nhớ Em! Nhớ Em thật nhiều.
Em yêu dấu, Tôi mong chờ ngày hai ta bên nhau, để vơi đi nỗi nhớ, và hai ta sẽ cùng nhau chia sẻ những nụ cười, những ngày hạnh phúc nhé Em .


ngày... thàng... năm

Em Yêu Dấu,
Một lần nào xa, để biết sự nhớ nhung triền miên, như những cơn sóng gào gọi tên nhau. Ðể nghe đâu đây âm thanh lời nói yêu thương, dỗ dành. Ðể rồi nghe cay cay nơi khoé mắt.
Có yêu nhau, có xa nhau, mới thấm thía được những đêm buồn vắng lặng phải không Em? Những nỗi buồn như những vì sao lạc loài trong đêm và ngấm ngầm rơi rụng, xé nát cõi lòng của chúng ta. Tình yêu sao lắm thử thách, chia phôi  Làm sao Tôi có thể quên được những ngày hạnh phúc bên nhau, tay trong tay, để biết mình đang có nhau, đang sống trong hạnh phúc tràn đầy, ta đến với nhau có muộn màng lắm không? Xin cảm ơn tình yêu của Em, đã dành cho Tôi, đã cho Tôi sức sống và nghị lực để vượt qua những khó khăn của cuộc đời.
Tưởng sẽ nguôi ngoai, tưởng sẽ vơi đi những nỗi nhớ nhung, nhưng làm sao có thể nào quên đi một cách dễ dàng, phải thế không Em? Tất cả đều đòi hỏi sự cố gắng và thời gian vẫn là liều thuốc chữa….

ngày... thàng... năm

Em Yêu Dấu,
Những chiếc lá trên cành lại bắt đầu uốn mình, chuyển sắc theo thu, phối hợp với những hạt mưa day dẵng, rỉ rã làm bầu trời trở nên ảm đạm lạ thường, đâu đây có tiếng hát: " Em có nghe, mùa thu mưa giăng lá đổ, em có nghe, nai vàng hát khúc yêu đương? " Vâng, Tôi đã nghe, tiếng lá thì thầm gọi nhau về cội, cái lạnh se sẻ làm lòng Tôi trống vắng và nhớ Em vô vàn. Có phải chăng, mùa thu là mùa đem lại nguồn cảm hứng cho nhiều thi sĩ, nhạc sĩ? Họ đã thả hồn thơ, tiếng nhạc bay bổng theo các lá vàng óng ã bên song cửa? Và rồi, chúng thi nhau tàn úa, lịm chết, theo thu vàng ...
Dáng thu đẹp dịu dàng, thu sầu trong hiu hắt, với những cơn mưa tỉ tê, làm Tôi cảm thấy những nỗi buồn xếp hàng thi nhau chiếm ngự vào tâm hồn của mình.
Những xanh xao của lá vàng vẫn lần mò theo gót thu, lây lất lang thang khắp nơi, thu nào người đến? Thu nào người đi, thu nào để lại trong nhau từng nỗi nhớ thương ca ….

ngày... thàng... năm
Em Yêu Dấu,
Một bài nhạc buồn, một tiếng hát ru êm, đưa Tôi ngược về giòng thời gian, với những kỷ niệm xưa, một lần nào đó ta gặp nhau, gặp nhau trong xuyến xao, gặp nhau trong thẹn thùng, để rồi cảm thấy mình thật hạnh phúc trong những ngày có nhau, tuy ngắn ngủi nhưng chan chứa bao hạnh phúc, hạnh phúc từ ở nơi Em.
Những giòng thư Em viết ôi thật trìu mến, từ những mùa trăng trôi qua, từ những mùa lá đổ mà mình đã trao cho nhau. Em có thấy nó đầy ý nghĩa và đan kết những yêu thương mà hai ta đã dành cho nhau không? Ta yêu nhau không cần hứa hẹn, không cần thời gian, yêu theo hơi thở, yêu theo nhịp đập của con tim, có phải chăng đó là một tình yêu ngẫu nhiên, nhưng thật lãng mạng của các thi sĩ không Em?
Trong Tôi, vẫn còn những ước mơ, vẫn còn những hạnh phúc từ nơi Em, ước gì Tôi có đôi cánh bay về bên Em, để được nghe những tiếng dỗ dành, những tiếng yêu thương như ngày nào….
Có phải chăng, yêu là niềm thương đau vô tận, yêu là những nỗi đau không thuốc chửa? Nhưng con người vẫn cứ đi tìm và chuốt lấy những cơn đau tình ái….


ngày... thàng... năm
Em yêu dấu!
Đã bao lâu rồi, Tôi  không được dấu ái gọi tên em như thế! Đêm lẳng lặng và căn phòng trống vắng. Tôi đã cố gắng thật nhiều xiềng xich nỗi đau hồn mình, để người bạn tri âm một khoảnh đời Tôi đừng nghe thấy tiếng đàn lòng não nề vọng lên từ đáy ngục hồn Tôi mỗi đêm.
Chỉ là một sự thật giản dị: Tôi nhớ em đến kinh khủng, đến bàng hoàng thế giới nội tâm mình. Đúng thế! Tôi có niềm tin thiêng liêng, hay đúng hơn, Tôi đang rèn luyện một niềm tin thiêng liêng cho chính mình. Niềm tin về một bàn tay quan phòng tuyệt đối của Thiên Chúa trên đời sống. Có cảm nhận sâu xa về một đời sống bên trên đời sống nội tâm và tri thức, mà tri giác bình thường khó có ai cảm nhận được. Rất tiếc Tôi vẫn mang trái tim bằng thịt. Huyết não vẫn là máu đỏ.
Bao năm qua, trải qua nhiều những khó khăn vật chất tôi không màng. Tôi chỉ chuyên tâm xây dựng đời sống bên trong: Nội tâm và thiêng liêng. Xây dựng một kho tàng mà không ai có thể cướp đoạt được bằng sức mạnh bình thường . Điều này vẫn chưa làm cho Tôi nên toàn hảo, coi thường tất cả những giây tình cảm đời thường. Tất cả là phù hoa, tất cả là gió thoảng mây bay. Ngược lại,càng làm cho Tôi yêu cuộc đời hơn nữa. Tất cả những gì trong tay dù nhỏ bé cũng trở nên một ân sủng tuyệt vời mà đời sống này đã trao tặng, Tôi phải luôn trân quý .
Tôi yêu em. Và đó là một sư thật rất bình dị. Chẳng tại vì dung dáng em tuyệt vời. không phải vì em dịu dàng khả ái. Cũng chẳng tại vì những ngón đàn em mềm mại điêu luyện- không phải vì những giây phút chúng ta đã có bên nhau. Vì thời gian ta có bên nhau không được là bao. Tôi yêu em- vì Tôi có cảm nhận sâu xa về đời sống nội tâm đầy nhạy cảm ta trao cho nhau. Như giữa bãi sa mạc hoang vu cuộc đời, Tôi tìm thấy bóng mát- hay nói đúng hơn là ta đã tìm thấy nhau. Tôi yêu em, cho dù xung quanh em không còn  gì  cả.
Một lần rồi thôi, hãy để Tôi được nói thật lòng mình rằng tại sao Tôi đã yêu em. Tình yêu này chẳng đặt trên căn bản vật chất và thể xác. Vì vật chất thì nay có mai mất nào ai biết trước. Thể xác và dung nhan rồi cũng theo thời gian sẽ phai tàn. Mai sau, tiếc nuối xuân xanh thì cũng đành. Sự thật Tôi vẫn yêu em .
Tình yêu này phải chăng như khúc đàn Tư Mã Tương Như. Vị đại quan già tìm về bến sông xưa, người bạn đàn vong niên tri kỷ xưa đã ra người thiên cổ, đã không còn nữa trên cõi đời này. Ông chỉ còn đốt cây đàn, tro, rượu, hòa cùng máu lệ thấm vào lòng mộ sâu. Nhưng âm vang của điệu đàn xưa có bao giờ nguôi ngoai trong trái tim ông. Hay sẽ theo ông đến hơi thở cuối đời .
Tại sao Tôi lại nhớ em đến khủng khiếp thế này. Tôi phải làm gì cho nguôi nỗi nhớ? Thì thôi những dòng thư ta đã cho nhau. Những khoảnh khắc thì thầm qua điện thoại. Tôi xin làm hành trang khoác trên vai cho mãi đến ngàn sau .
Đúng thế! Tôi còn niềm tin giữ vững trong lòng: Rằng đời sống chẳng bao giờ là tuyệt vọng. Dù cho bất cứ khúc đường gập ghềnh nào Tôi sẽ phải đi qua 
Rồi mai nắng sẽ lên, ánh sáng bình minh sẽ chiếu soi gian trần. Một năm sau nữa, Tôi sẽ lại hỏi em: Đời sống đã thế nào? Ta còn những gì trân quý trong nhau? Đừng buồn thương khi em phải đọc những dòng chữ này.
Tôi sẽ cố gắng bằng tất cả sức mạnh con người của mình- không viết cho em nữa những lời đau buồn, bởi chỉ làm cho em rơi nước mắt. Mà Tôi thì muôn ngàn mong ước đời sống em mãi vui.
Hãy vui lên nha em!
Nắng mùa Hạ luôn luôn là nắng đẹp dù ở bất cứ khung trời nào phải không em?

Ngày... thàng... năm
Em,
Chiều nay vừa nhận  thư của em. Cám ơn em đã gọi tên tôi một cách dấu ái. Cám ơn em thật nhiều vì đã đặt niềm tin vào tôi, đã cho tôi biết vị trí mà tôi đang có ở trong trái tim em... cũng như em, tôi biết ơn em nhiều lắm....
Em, tôi đã đọc lá thư của em đến hàng trăm lần, thuộc từng câu, từng chữ... tôi thấy nét chữ em nghiên ngã, ngôn từ em rời rạc, chắp vá miên mang- miên mang giống như tâm hồn em hiện tại. Tôi biết em đang đau khổ vì phải chịu đựng nỗi vất vả, khó khăn của riêng mình. Tôi muốn nói với em vài lời, muốn làm điều gì đó cho em, nhưng tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu.... nói gì? làm gì? trong lúc này đều không thể phải không em?
Em,
Mỗi người trong chúng ta đều có một con đường. Không ai đi theo con đường của ai. Chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở những chỗ giao nhau mà thôi. Và trên con đường đó, không phải lúc nào cũng yên ả đâu em. Cũng có những lúc gồ nghề cong vẹo, luôn có nhiều ngã rẻ ở những chỗ giao nhau.
Tôi biết em đang rơi vào trạng thái hỗn loạn trong đời sống, tôi biết em đang chao đảo trong chính con người mình- vì em luôn mang trong lòng mình một tâm hồn nghệ sĩ; và vì trong em luôn sôi sục một tình cảm mơ hồ nhưng cháy bỏng…Tôi biết và vạn lần tôi đều biết. Hãy can đảm lên nhé em! Điều mà tôi có thể làm được cho em lúc này là im lặng và chia sẻ với em. Tôi đã muốn nói với em nhiều lắm; muốn cho em những lời khuyên nhưng rồi tôi sợ em đau khi chạm vào vết thương lòng mà em đang có. Đừng buồn và xin đừng trách tôi nếu sau này em biết rằng tôi luôn hiểu tất cả. Tôi không phải là một con người cao thượng nhưng vì em, tôi có thể hy sinh cả chính mình.
Một ngày cuối tháng 9.2006-  nhớ về em và dành trọn cả cho em…
Ñoaûn khuùc Cuối
Ngày… tháng… năm…
Em,
Mấy ngày nay tôi nhớ em nhiều lắm! Nhớ đến thắt lòng mỗi khi nghĩ về em. Tôi không biết mình đã phạm vào một lỗi lầm gì mà em giận tôi đến thế? Tôi không hiểu và ngàn lần không thể hiểu được em muốn gì nơi tôi? Mọi thứ dường như sụp đỗ dưới chân tôi rồi đó em.
Em, niềm tin em có cho tôi sao mỏng manh quá, nhỏ nhoi quá! Chắc em không nghĩ và cũng không biết rằng tất cả niềm tin mà tôi có đuợc trong cuộc đời này luôn dành trọn cả cho em. Tôi muốn nói với em nhiều lắm, viết cho em hàng chục lá thư nhưng tôi cũng không muốn gởi nữa chẳng biết đuợc là em đang nghĩ gì cho tôi… Buồn thật đó em! Khi em nói rằng tôi không còn là người mà em có thể tin cậy, rằng có một “ai đó” đáng tin hơn cả tôi… Còn ai có thể đáng tin hơn tôi hả em? Vậy mà xưa nay tôi vẫn tin một điều rằng, ngoài tôi ra không còn ai có thể yêu thương, trân quý, nâng niu, giữ gìn em- kể cả những người thân của em. Vậy là tôi đã nghĩ sai, sai tất tần tật phải không em???
Biết nói gì đây khi mà niềm tin đã không còn hả em? Tôi cũng không muốn biện minh, đính chính hay đôi chối theo như lời em đã nói. Một khi niềm tin đã không còn cho nhau thì có lẽ cũng chẳng còn gì để nói nữa phải không em. Tôi biết có thể là tôi đã không tránh được những sai lầm trong ngôn từ. Có thể và có thể…. Nhưng em ơi, tôi chỉ mong em hiểu một điều rằng cho dù tôi có nói gì, với ai đều không có tính chất làm mất phẩm giá của em- người mà tôi muôn vàn yêu quý.
Em, tôi muốn nói lời xin lỗi vì vô tình hay cớ gì đó đã làm em đau- điều mà muôn đời tôi không mong muốn. Tôi cũng xin cám ơn em đã nói thật những suy nghĩ của mình dành cho tôi. Tôi sẽ khắc ghi những điều đó. Cám ơn em đã cho tôi những phút giây ngọt ngào ấm áp khi nghĩ về- hay những khoảng thời gian thật ngắn ngủi ở bên em và cả những tháng năm đợi chờ, nhớ nhung khắc khoải, những nỗi đau dày xé tâm can… mà em đã cho tôi trong những  năm qua- một khoảng thời gian không nhiều mà cũng không ít- đủ làm hành trang cho một cuộc hành trình không có ngày mai…
Ngày… tháng… năm…
Em yêu,
Mấy hôm nay tôi không làm được gì, không nghĩ được gì ngoài những suy tư hướng về em. Tôi không biết giờ trong tâm khảm của em đang nổi dậy điều gì? Nhận được thư em, tôi thấy lòng mình dường như rách nát. Những lời em nói giống như từng mũi kim đâm sâu trong lồng ngực nhỏ nhoi của tôi. Tôi lo lắng bất an vì ngôn từ em đã thể hiện- là sự thất vọng, mệt mỏi, cháng chường và dường như là tuyệt vọng. Có thể em không biết rằng tôi đau xót hơn cả em khi em rơi vào một tình trạng như thế. Em, xin em hãy có một chút niềm tin nơi tôi và đừng bao giờ nghĩ hoặc thốt ra những lời như thế nữa vì dẫu cuộc sống có thế nào thì ta vẫn cần có nhau. Và có thể em không nhận ra là tôi đã yêu em biết chừng nào. Tôi yêu em bằng tất cả những gì mà tôi có được. Và tôi nhớ đến em trên mỗi bước đi của mình. Những con đường tôi qua, những nơi tôi đến đều có em hiện diện- dù chỉ là trong tâm tưởng… Tôi- một người quen sống với niềm kiêu căng tự mãn và hình như là chưa bao giờ biết khuất phục điều gì vậy mà tôi đã bị em làm cho tơi tả mất rồi. Tôi luôn quỵ ngã trước em dù đó chỉ là một ánh mắt nhìn, một cử chỉ… Những người xung quanh đang muốn khám phá tâm hồn tôi, khám phá xem ai mà có bản lĩnh làm cho tôi điên đảo… và mọi người sẽ thất vọng phải không em vì chẳng bao giờ tôi có thể nói “em à ai”.
Em, em có biết tôi cần có em như cần hơi thở để tồn tại. Tôi sẽ không còn sức để đứng vững nếu bị em lãng quên- dẫu chỉ một phút trong đời. Em đã trở nên thiên thần hộ mệnh cho tôi mất rồi…
Em,
Tôi không hiểu tại sao tôi lại yêu em nhiều đến thế? Điều gì ở em hấp dẫn tôi? điều gì ở em làm cho tôi điên đảo??? Bao nhiêu cẩu hỏi mà tôi không sao trả lời được. Có lẽ chẳng là gì mà có thể là tất cả phải không em? Và- có thể đơn giản chỉ vì tôi yêu em- thế thôi. Tôi yêu em cho dù đã có những lúc tôi thật sự mệt mỏi, muộn phiền, đau đớn vì em- Vì đôi khi tôi có cảm nhận tôi chỉ là một khúc dư nào đó trong em…
Gởi đến em khi những giọt nắng cuối cùng của một ngày đang dần tan trong đất trời. Cầu chúc cho em luôn vui khoẻ và bình an.
Có một điều tôi muốn nói với em- không phải một lần mà suốt cả cuộc đời tôi…
Cát Nguyên


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Quan Điểm của Mr. Bill Gate về đại dịch chinese virus

Quan điểm của Bill Gate: virus Corona / Covid-19 thực sự dạy chúng ta điều gì? Xuất sắc... Tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng có ...