Thứ Ba, 24 tháng 3, 2020

Quan Điểm của Mr. Bill Gate về đại dịch chinese virus

Quan điểm của Bill Gate: virus Corona / Covid-19 thực sự dạy chúng ta điều gì?
Xuất sắc...
Tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng có một mục đích tâm linh đằng sau mọi thứ xảy ra, cho dù đó là những gì chúng ta cho là tốt hay xấu.
Khi tôi suy ngẫm về điều này, tôi muốn chia sẻ với bạn những gì tôi cảm thấy virus Corona / Covid-19 thực sự đang làm với chúng ta:
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chúng ta đều bình đẳng, bất kể văn hóa, tôn giáo, nghề nghiệp, tình hình tài chính hay chúng ta nổi tiếng như thế nào. Bệnh này đối xử với tất cả chúng ta như nhau, có lẽ chúng ta cũng nên như vậy. Nếu bạn không tin tôi, chỉ cần hỏi Tom Hanks.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng tất cả chúng ta đều kết nối và một cái gì đó ảnh hưởng đến một người thì nó cũng có sự ảnh hưởng đến người khác. Nó nhắc nhở chúng ta rằng các đường biên giới giả tạm mà chúng ta đã lập ra có ít giá trị vì vi-rút này không cần hộ chiếu. Nó đang nhắc nhở chúng ta, bằng cách áp bức chúng ta trong một thời gian ngắn, về những người trong thế giới này mà cả cuộc đời dành cho sự áp bức.
- Nó nhắc nhở chúng ta về sức khỏe của mình quý giá biết bao và chúng ta đã đi quá xa như thế nào trong việc bỏ bê sức khỏe, thông qua việc ăn những thực phẩm được sản xuất nghèo dinh dưỡng, và uống nước bị ô nhiễm bởi lớp lớp hóa chất. Nếu chúng ta không chăm sóc sức khỏe, tất nhiên chúng ta sẽ bị bệnh.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta về sự ngắn ngủi của cuộc sống và về những gì quan trọng nhất chúng ta cần phải làm: đó là giúp đỡ lẫn nhau, đặc biệt là những người già hoặc bệnh tật. Mục đích của chúng ta không phải để mua giấy vệ sinh.
- Nó nhắc nhở chúng ta về xã hội vật chất của chúng ta đã trở nên như thế nào, và khi gặp khó khăn, chúng ta nhớ ra những thứ thiết yếu mà ta cần (thực phẩm, nước, thuốc) vốn trái ngược với những thứ xa xỉ mà đôi khi chúng ta đánh giá cao chúng một cách không cần thiết.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta về gia đình và mái ấm gia đình quan trọng như thế nào và chúng ta đã bỏ bê điều này đến mức nào. Nó buộc chúng ta phải quay trở lại nhà của mình để chúng ta có thể xây dựng lại cuộc sống bên tổ ấm của mình và củng cố đơn vị gia đình mình.
- Nó nhắc nhở chúng ta rằng công việc thực sự của chúng ta không phải là nghề nghiệp của chúng ta, mà đó là những gì ta làm, không phải những gì mà chúng ta được tạo ra để làm chúng. Công việc thực sự của chúng ta là chăm sóc lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau và mang lại lợi ích cho nhau.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng hãy kiềm hãm bản ngã của mình lại. Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng cho dù chúng ta nghĩ chúng ta vĩ đại đến cỡ nào hay người khác có cho rằng chúng ta tuyệt vời đến thế nào, thì chỉ một loại virus có thể khiến cả thế giới của chúng ta bế tắc.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng sức mạnh của sự tự do ý chí đang nằm trong tay chúng ta. Chúng ta có thể chọn hợp tác và giúp đỡ lẫn nhau, chia sẻ, cho đi, giúp đỡ và hỗ trợ lẫn nhau hoặc chúng ta có thể chọn ích kỷ, tích trữ, chỉ chăm sóc bản thân. Thật vậy, đó là những khó khăn làm nổi bật màu sắc thực sự của chúng ta.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta có thể kiên nhẫn, hoặc chúng ta có thể hoảng loạn. Chúng ta có thể hiểu rằng loại tình huống này đã xảy ra nhiều lần trước đây trong lịch sử và sẽ qua, hoặc chúng ta có thể hoảng loạn và xem nó là sự kết thúc của thế giới và, do đó, gây hại cho bản thân nhiều hơn là có lợi.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng đây có thể là một kết thúc hoặc một khởi đầu mới. Đây có thể là thời gian cho suy ngẫm và hiểu biết, nơi chúng ta học hỏi từ những sai lầm của mình, hoặc nó có thể là khởi đầu của một chu kỳ nữa tiếp tục cho đến khi cuối cùng chúng ta học được bài học mà chúng ta phải học.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng Trái đất này bị bệnh. Nó nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần xem xét tốc độ phá rừng cũng khẩn cấp như chúng ta nhìn vào tốc độ mà các cuộn giấy vệ sinh đang biến mất khỏi giá hàng. Chúng ta bị bệnh vì nhà của chúng ta bị bệnh.
- Nó đang nhắc nhở chúng ta rằng sau mỗi khó khăn, luôn có sự dễ dàng. Cuộc sống là theo chu kỳ, và đây chỉ là một giai đoạn trong chu kỳ tuyệt vời này. Chúng ta không cần phải hoảng sợ; điều này cũng sẽ qua.
Trong khi nhiều người coi virus Corona / Covid-19 là một thảm họa lớn, tôi thích xem nó như là một sửa chữa tuyệt vời.
Nó được gửi để nhắc nhở chúng ta về những bài học quan trọng mà chúng ta dường như đã quên và tùy vào mình mà ta có học được chúng hay không!
Bill Gate
Tôi tính không lên tiếng chuyện này nhưng giờ phải nói cho rõ vì thấy mọi người bắt đầu tỏ ra kỳ thị.
Những ngày qua báo chí VN đưa tinh là "việt kiều ồ ạt kéo về VN để trốn dịch chinese virus" là hoàn toàn mị dân.
Những người trở về VN lúc này, họ là NGƯỜI VIỆT NAM, quốc tịch VN. Họ là những người đi làm ăn xa, đi du lịch, đi thăm thân nhân, là du học sinh và họ trở về. Chứ không phải là Việt Kiều thực sự ở các nước Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Canada đâu nha bà con.
Vì sao họ trở về? Vì nếu họ không trở về quốc gia của họ thì họ sẽ đi đâu? Vì Việt Nam là Tổ Quốc được ghi trên passport của họ.
Những người được gọi là Việt Kiều đúng nghĩa (người Việt định cư tại nước ngoài), tôi nghĩ không ai dại mà bỏ chạy về Việt Nam trong lúc này cả. Vì ở các nước tư bản, mọi người đều có bảo hiểm và được chữa trị hoàn toàn miễn phí (ít ra trong đại dịch này), chính phủ lo hoàn toàn, kể cả tiền trợ cấp do mất việc. Thế thì tại sao lại bỏ chạy về Việt Nam? Chỉ có người có vấn đề tâm lý mới chọn giải pháp về Việt Nam LÁNH NẠN trong lúc này. (Tôi không có ý nói những Việt Kiều trở về Việt Nam với lý do chính đáng khác).
Tất cả các nước tư bản họ đều kêu gọi công dân của họ đang ở đâu đó trên thế giới hãy mau chóng trở về nước trước khi quá muộn.
Hổm rày báo chí Việt Nam cố tình đưa những dòng tin mập mờ đánh lận con đen làm cho người dân, các tôn giáo đố kỵ nhau.
Ví dụ như họ cố ý viết: "người đàn ông ở quận 8, ca nhiễm thứ 100 đi lễ nhà thờ ngày 5 lần" thay vì họ phải ghi rõ là đi đến Thánh đường Hồi Giáo cầu nguyện ngày 5 lần".
Nếu chúng ta đã tin và kỳ thì, ác cảm với Việt Kiều, ghét người Công giáo như thế thì ban tuyên giáo đã đạt được ý đồ.
Ghi chú: đa số người dân ở Việt Nam mà nghe nói đến " đi lễ nhà thờ" là họ nghĩ ngay đến việc đi lễ của người Công giáo.
Thông thường nếu với người đạo Hồi giáo, người ta sẽ dùng từ "đến Đền thờ" để cầu nguyện, hoặc với Phật tử, người ta sẽ nói "đi lễ Chùa".
Ottawa, ngày 23 tháng 3 năm 2020, thời điểm cả thế giới điêu đứng với đại dịch chinese virus.

CHÚA ƠI NGÀI Ở ĐÂU TRONG CƠN ĐẠI DỊCH?

CHÚA ƠI NGÀI Ở ĐÂU TRONG CƠN ĐẠI DỊCH?
(Bài hơi dài, mọi người chịu khó đọc nha) 😊
Trong khi thế giới đang chới với quay cuồng với chinese virus thì...
* Thiên Chúa đang ở đâu? Có bao giờ Bạn tự hỏi "vì sao thế giới lại rơi vào hố sâu tuyệt vọng, bất lực trước 1 con siêu vi khuẩn vô hình?" và Thiên Chúa muốn gì ở chúng ta?
Trả lời cho câu hỏi:
Chúa đang ở đây, ngay bên cạnh bạn. Thế thì tại sao chúng ta không thấy Chúa? Phải chăng đó là do trí tưởng tượng và lòng tôn sùng thái quá của người Công giáo? Không đâu!
Thiên Chúa là Đấng vô hình, chính vì vậy chúng ta không thể nhìn thấy Ngài. Nhưng, Chúa đã và vẫn hiện diện trong từng tích tắc của thời gian.
- Chúa hiện diện trong từng bác sĩ, y tá, nhân viên bệnh viện, các tình nguyện viên chăm sóc y tế. Họ ân cần, hy sinh bản thân, quên đi chính gia đình của họ để mỗi ngày chỉ được ngủ 1,2 giờ. Và họ biết, họ có nguy cơ sẽ chết.
- Chúa hiện diện trong từng vị lãnh đạo các quốc gia để họ sáng suốt dẫn dắt quốc gia, đưa ra những quyết định kịp thời, giúp đỡ và che chở, bảo vệ cho công dân của họ.
- Ngay lúc này đây, con người không còn phân biệt màu da, chủng tộc hay tôn giáo. Mọi người đều được đối xử bình đẳng như nhau.
Và,
- Khi trong cơn hoạn nạn, con người tự nhiên quan tâm tới nhau hơn. Gởi đến nhau những lời thăm hỏi, động viên, chúc lành.
- Các bạn trẻ dành nhiều thời gian với gia đình hơn là tụ tập ăn uống, vui chơi ở vũ trường, quán bar thâu đêm suốt sáng.
- Tiền bạc, địa vị, danh lợi... giải trí, chơi bời trác táng... không phải là thứ duy nhất mà con người mong muốn đạt được nữa.
Đa số mọi người đều nhận ra thứ quý giá nhất chính là sức khỏe và mạng sống.
Mọi người dường như dừng lại, sống chậm hơn, bắt đầu trao, gửi yêu thương nhiều hơn, biết trân quý giá trị của gia đình.
- Khi mà các nhà khoa học, các bác sĩ, những nhà chuyên môn xưa nay vẫn luôn được xem là tài giỏi nhất, thống trị được tất cả các bệnh tật thì nay cũng đành ngậm ngùi và phải chờ đợi thời gian để tìm ra thuốc chữa trị nhưng sự sống của các bệnh nhân được tính từng giây.
- Khi con người tuyệt vọng thì bắt đầu cúi mình trước Thiên Chúa. Nắm tay nhau để cầu nguyện và xin Chúa chúc lành, vì giờ đây họ tin rằng chỉ có Thiên Chúa là Đấng duy nhất có thể cứu giúp nhân loại đang trong cơn khốn đốn.
- Hơn lúc nào hết, người Công giáo thèm khát được đến nhà thờ để Dâng lễ và để kết hợp với Chúa qua bí tích Thánh Thể. Điều mà trước đây mọi người vẫn thờ ơ, xem việc đến nhà thờ là dự lễ cho có, là một việc làm đối phó.
* Vậy thì tại sao Thiên Chúa lại bỏ mặc loài người? Để trả lời câu hỏi này,
Tôi xin trích dẫn
Lời của bà Anne, con gái của Billy Graham, một nhà truyền giảng nổi tiếng, được phỏng vấn trên Đài Truyền Hình NBC sau biến cố ngày 11 tháng 9 năm 2001.
Bà Anne được người hướng dẫn chương trình, ông Bryant Gumbel, hỏi như sau: ''Tại sao Thiên Chúa lại có thể để xảy ra thảm họa khủng khiếp như vậy?”
Và bà đã trả lời thâm thúy thế nầy:
''Tôi nghĩ rằng Thiên Chúa rất buồn vì điều đó, ít nhất là Ngài cũng buồn như chúng ta. Đã bao năm qua, chúng ta yêu cầu Ngài ra khỏi trường học, khỏi Chính Phủ và khỏi đời sống của chúng ta. Là 'quân tử' nên Ngài lẳng lặng rút lui”
Làm sao chúng ta có thể mong Chúa ban ơn lành và che chở chúng ta khi chúng ta khẩn thiết xin Ngài để mặc chúng ta một mình?
Về những biến cố mới xảy ra như tấn công, khủng bố, bắn giết trong trường học, chiến tranh ..., tôi nghĩ rằng mọi sự đã bắt đầu với Madeleine Murray O’Hare khi bà ấy than phiền rằng không nên đọc kinh trong trường học nữa. Và chúng ta đã đồng ý dù Kinh Thánh dạy chúng ta: Chớ giết người, chớ trộm cắp, hãy yêu thương tha nhân như chính bản thân mình v.v và v.v..
Bác sĩ Benjamin Spock lại nói rằng chúng ta không được đánh con cái mình khi chúng làm gì xấu, vì chúng ta có thể làm sai lệch nhân cách bé nhỏ của chúng và khiến chúng không biết quý trọng bản thân mình nữa. Và, khốn thay, con trai của chính bác sĩ ấy đã tự tử!
Bây giờ, chúng ta lại tự hỏi tại sao con cái của chúng ta không có lương tâm, tại sao chúng chẳng phân biệt được thiện và ác, tại sao chúng ta có thể nhẫn tâm giết chết kẻ lạ, người thân hay chính mình!!!
Sau khi suy nghĩ chín chắn, có thể chúng ta đi đến kết luận: Gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy!
Thật kỳ lạ là con người có thể dễ dàng vứt bỏ Thiên Chúa, rồi lại tự hỏi tại sao thế giới trở thành địa ngục.
Thật kỳ lạ là chúng ta có thể tin những gì báo chí nói, mà lại nghi ngờ những gì Kinh Thánh dạy!!!
Thật kỳ lạ là chúng ta gởi cho nhau, qua điện thư, những chuyện vui cười và chúng được truyền đi tiếp như lửa rơm! Nhưng gởi những thông điệp về Thiên Chúa thì chúng ta lại đắn đo trước khi chuyển tiếp cho người khác.
Thật kỳ lạ là bạn không gởi Thông Điệp về Thiên Chúa cho nhiều người vì bạn chẳng biết họ có tin Chúa hay không hoặc vì bạn sợ họ sẽ nghĩ gì về bạn.
Thật kỳ lạ là chúng ta sợ người đời nghĩ nầy nọ về chúng ta hơn sợ Thiên Chúa đang phán xét chúng ta.
“Khi Ta đóng các tầng trời lại, không cho mưa sa xuống; khi Ta truyền cho cào cào phá hại đất đai; và khi Ta giáng bệnh dịch giữa dân Ta; nếu dân Ta, là dân được gọi bằng danh Ta, hạ mình xuống, cầu nguyện, tìm kiếm mặt Ta và từ bỏ con đường gian ác, thì từ trên trời Ta sẽ lắng nghe, tha thứ tội lỗi họ và chữa lành đất nước họ.” (trích II Sử Ký‬ ‭7:13-14‬.). Hết trích.
Và điều cuối cùng tôi muốn đặt ra rằng, phải chăng Thiên Chúa muốn chúng ta dừng lại? Muốn chúng ta khiêm tốn nhận ra rằng sự hiểu biết và khôn ngoan của con người là giới hạn và cuộc sống danh vọng, tiền tài ở trần gian chỉ là hư vô.
Lan Chi
Ottawa ngày 22 tháng 3 năm 2020.
Viết giữa mùa dịch

Quan Điểm của Mr. Bill Gate về đại dịch chinese virus

Quan điểm của Bill Gate: virus Corona / Covid-19 thực sự dạy chúng ta điều gì? Xuất sắc... Tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng có ...